Viết cho người đã khuất....
Em,
Ngày cuối năm, trời lạnh, mưa bay lất phất, anh ngồi ở Cafe Nhân (31 Láng Hạ), ngồi ở cái quán cũ đã ngồi từ cách đây 15 năm khi mà công ty khởi nghiệp đầu tiên "của" anh được bắt đầu. Giờ đây cái công ty đó đã qua đời, cũng như em đã ra đi hơn 10 năm rồi, chỉ khác là em còn được người khác nhớ thương, còn cái công ty kia thì đã chết nhưng vẫn chưa chết (và nó sẽ là dấu vết của cuộc đời này).
10 năm đã qua chứ không phải còn là chuyện ngày hôm qua, nhưng mấy ngày vừa rồi có chuyện để gợi nhớ lại về em. 10 năm, giờ nấm mồ không những đã xanh cỏ mà linh hồn em cũng đã siêu thoát từ rất lâu rồi. 10 năm, giờ những ai còn ký ức về em? Đầu tiên sẽ là cha mẹ của em, người đầu bạc đưa tiễn người đầu xanh, nỗi đau này có lẽ 10 năm rồi vẫn chưa phai. Sau đó là 2 đứa con nhỏ của em, dù có lẽ 2 đứa nó không thể nhớ được nhiều vì đứa lớn cũng chỉ 3 tuổi khi em ra đi, đứa nhỏ khi đó còn chưa mọc răng, giờ 2 đứa có lẽ chỉ mơ hồ về mẹ của mình qua lời kể của ông bà, của cậu, của chú bác mà thôi.
Mấy đêm vừa rồi khó ngủ, chợt nhiều kỷ niệm được nhớ lại một mình, được nhớ lại xen kẽ sự xót xa cho em và sự khinh bỉ cho kẻ khác. Dẫu sao đến phút cuối cùng em cũng chưa (chứ không phải là không) biết những gì đã xảy ra. Nhưng giờ em đã là người ở xứ khác thì có lẽ em cũng đã nhìn thấy từ chiều không gian khác, từ vùng thời gian khác về những chuyện đã xảy ra, chắc em cũng đã hiểu sự đớn đau của em, lẫn cái chết của em được mang ra làm trò hề cho truyền thông ra sao, mang ra đánh bóng cho kẻ khác như thế nào rồi.
Thôi, hôm nay nghĩ chỉ được đến đây, viết mấy dòng nhớ về em.
Ngày cuối năm, trời lạnh, mưa bay lất phất, anh ngồi ở Cafe Nhân (31 Láng Hạ), ngồi ở cái quán cũ đã ngồi từ cách đây 15 năm khi mà công ty khởi nghiệp đầu tiên "của" anh được bắt đầu. Giờ đây cái công ty đó đã qua đời, cũng như em đã ra đi hơn 10 năm rồi, chỉ khác là em còn được người khác nhớ thương, còn cái công ty kia thì đã chết nhưng vẫn chưa chết (và nó sẽ là dấu vết của cuộc đời này).
10 năm đã qua chứ không phải còn là chuyện ngày hôm qua, nhưng mấy ngày vừa rồi có chuyện để gợi nhớ lại về em. 10 năm, giờ nấm mồ không những đã xanh cỏ mà linh hồn em cũng đã siêu thoát từ rất lâu rồi. 10 năm, giờ những ai còn ký ức về em? Đầu tiên sẽ là cha mẹ của em, người đầu bạc đưa tiễn người đầu xanh, nỗi đau này có lẽ 10 năm rồi vẫn chưa phai. Sau đó là 2 đứa con nhỏ của em, dù có lẽ 2 đứa nó không thể nhớ được nhiều vì đứa lớn cũng chỉ 3 tuổi khi em ra đi, đứa nhỏ khi đó còn chưa mọc răng, giờ 2 đứa có lẽ chỉ mơ hồ về mẹ của mình qua lời kể của ông bà, của cậu, của chú bác mà thôi.
Mấy đêm vừa rồi khó ngủ, chợt nhiều kỷ niệm được nhớ lại một mình, được nhớ lại xen kẽ sự xót xa cho em và sự khinh bỉ cho kẻ khác. Dẫu sao đến phút cuối cùng em cũng chưa (chứ không phải là không) biết những gì đã xảy ra. Nhưng giờ em đã là người ở xứ khác thì có lẽ em cũng đã nhìn thấy từ chiều không gian khác, từ vùng thời gian khác về những chuyện đã xảy ra, chắc em cũng đã hiểu sự đớn đau của em, lẫn cái chết của em được mang ra làm trò hề cho truyền thông ra sao, mang ra đánh bóng cho kẻ khác như thế nào rồi.
Thôi, hôm nay nghĩ chỉ được đến đây, viết mấy dòng nhớ về em.
Bình luận